Gái gọi quận hoàng mai chiều anh em tới bến , đẹp mê ly hút hồn
Vở kịch khắc họa lịch sử di cư đau thương của người Việt
26/09/2018 – 09:00
Sài Gòn, vở kịch do Caroline Guiela Nguyễn viết gái gọi hoàng mai kịch bản và đạo diễn kể về cuộc di cư đau thương của người dân Việt Nam sau Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất (1946-1954) đã giành được nhiều lời khen ngợi tại TP.HCM sau thành công tại Liên hoan Avignon lần thứ 71. Cô trò chuyện với Vương Bạch Liên về vở kịch bằng tiếng Pháp.
Viet Nam NewsSaigon, một vở kịch do Caroline Guiela Nguyễn viết kịch bản và đạo diễn về cuộc di cư đau thương của người dân Việt Nam sau Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất (1946-1954) đã giành được nhiều lời khen ngợi tại Thành phố Hồ Chí Minh sau thành công tại Liên hoan Avignon lần thứ 71. Cô trò chuyện với Vương Bạch Liên về vở kịch bằng tiếng Pháp.
Bạn có được truyền cảm hứng từ câu chuyện về người mẹ Việt Nam của bạn đã sang Pháp sau chiến tranh không?
Tôi cùng với các diễn viên hài của Les Hommes Approximatifs và chúng tôi dùng bữa tại một nhà hàng Việt Nam ở Paris. .
Chúng tôi quyết định bịa ra một câu chuyện bên trong một nhà hàng Việt Nam ở Pháp. Đó là điểm khởi đầu cho dự án. Vở kịch lấy cảm hứng từ lịch sử, nhưng chúng tôi đã sáng tạo ra các nhân vật.
Tại sao bạn lại chọn tập trung vào giai đoạn này?
Tôi chọn nó vì chủ đề này hiếm khi được đề cập ở Pháp và vẫn chưa được nhiều người biết đến, và cũng vì nó là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử
Ở Pháp, vấn đề lưu vong này hiếm khi được nhắc đến, ngay cả trong các bài học lịch sử ở trường. Khó tìm tài liệu lưu trữ về khoảng thời gian từ 1956 đến 1996
Bạn đã chuẩn bị cho vở kịch trong bao lâu?
Chúng tôi đã dành hai năm để chuẩn bị vở kịch này và ba tháng để lặp lại nó.
Trong hai năm đó, tôi đã đi lại giữa Pháp và TP.HCM để hòa mình vào không khí nơi đây.
Ấn tượng của bạn khi trở lại Việt Nam, quê gọi gái quận hoàn kiếm hương của mẹ bạn là gì?
Tôi có hai ấn tượng rất khác biệt.
Đất nước này thật tuyệt vời, nhưng khi tôi mới đến, tôi rất khó chịu. Trong thời thơ ấu và tuổi thiếu niên, mọi người nói với tôi rằng tôi có nguồn gốc Việt Nam. Nhưng khi đến Việt Nam, tôi cảm thấy mình là người Pháp. Có rất nhiều thứ mà tôi thấy quen thuộc: thức ăn, ngôn ngữ và những khuôn mặt giống chú tôi, mẹ tôi, ông bà tôi. Nhưng có một khoảng cách lớn giữa cuộc sống của tôi ở Việt Nam và cuộc sống của tôi ở Pháp.
Tôi đã mất 20 năm để tìm được chỗ đứng của mình ở Việt Nam.
Tôi đã dành thời gian nghiên cứu lịch sử của nó, gặp gỡ người dân địa phương, kết bạn mới… và chỉ đến bây giờ tôi mới cảm thấy rằng mình có mối liên hệ chặt chẽ với đất nước này. Đó là những gì đã thay đổi bên trong tôi nhờ vở kịch này.
Mẹ bạn nói gì về vở kịch?
Cô ấy đã xem tất cả các vở kịch của tôi kể từ đầu. Cô rất vui khi được ngắm Sài Gòn.
Tôi thực sự nghĩ rằng điều quan trọng nhất là nó cho phép một cuộc thảo luận giữa chúng tôi.
Khi thực hiện vở kịch này, tôi đã hiểu ra nhiều điều mới mẻ và mối liên hệ giữa mẹ tôi và đất nước Việt Nam.
Và những người khác đã nói gì với bạn về vở kịch?
Đông đảo bà con người Việt đang sinh sống tại Pháp đã đến xem buổi biểu diễn. Họ nói với tôi rằng họ cảm động và biết ơn vì họ đã nhận ra câu chuyện của chính họ.
Nhiều người nói với tôi rằng họ đã khóc. Cho dù người Pháp ngày càng quan tâm hơn đến lịch sử thuộc địa của họ, thảm kịch Việt Nam này phần lớn vẫn bị lãng quên.
Tôi rất vui khi nói về nó. Điều tôi luôn mong muốn trong công việc của mình là kể những câu chuyện của những người không bao giờ được kể trên gái gọi hoàn kiếm sân khấu. Nhiều khán giả đã cảm ơn tôi vì đã phá vỡ sự im lặng này. — VNS