Gái gọi láng hạ hàng mới ưa nhìn , xinh tươi
Bảo tàng âm nhạc tư nhân: bảo tồn văn hóa, thu hút khách du lịch
09/01/2017 – 09:00
Một nhạc sĩ ở tỉnh Phú Thọ phía bắc đang tổ chức một cuộc triển lãm cố định bộ sưu tập nhạc cụ của riêng mình tại nhà riêng. Ngôi nhà của anh đã trở thành điểm du lịch của du khách khi đến huyện Thanh Thủy.
Cho thế hệ tương lai: Với hơn 200 nhạc cụ dân gian được trưng bày, Nhạc Đường Bá Phổ (Bá Phổ’s Music House) tổ chức các buổi biểu diễn và học đàn cho những ai muốn hiểu về lịch sử của các nhạc cụ và cách sử dụng chúng. — Ảnh i.ytimg.com
Tin Tức Việt Nam
PHÚ THỌ — Một nhạc sĩ ở tỉnh Phú Thọ phía bắc đang tổ chức một cuộc triển lãm thường trực bộ sưu tập nhạc cụ của riêng mình tại nhà riêng. Ngôi nhà của anh đã trở thành điểm du lịch của du khách khi đến huyện Thanh Thủy.
Với hơn 200 nhạc cụ dân gian được trưng bày, Nhạc Đường Bá Phổ (Bá Phổ’s Music House) tổ chức các buổi biểu diễn và học đàn cho những ai muốn tìm hiểu lịch sử của các nhạc cụ và cách sử dụng chúng.
30m2. phòng chứa các nhạc cụ phổ biến như trống đồng, đàn bầu (đàn bầu), đàn nguyệt (đàn nguyệt hai dây) và đàn t’rưng (kèn xylophone tre), cũng như đàn nhị (đàn nhị) và đàn tranh (16- đàn tam thập lục), cũng như các nhạc cụ hiếm hơn như đàn lứu gái gọi láng hạ của đồng bằng Bắc Bộ, đàn cò ke, sáo Mông của vùng Tây Bắc, đàn đá của nhóm Mơ Nông và đàn đá của nhóm Ê Đê.
Phổ say sưa nói về các loại nhạc cụ và dành hàng giờ để chỉ cho du khách cách chơi nhạc cụ miễn phí.
Ông nói: “Mỗi nhạc cụ đều có âm thanh đặc biệt của riêng nó. “Tôi đã cố gắng học chơi tất cả các nhạc cụ mà tôi cho du khách xem,” anh nói thêm.
Vợ chồng Phổ sống bằng đồng lương ít ỏi kiếm được từ công việc dạy nhạc. “Triển lãm làm mãn nhãn người xem, mình phải đánh đàn sao cho vừa tai khách tham quan, vừa thưởng thức được cái hồn của nhạc cụ”.
Anh giới thiệu cây đàn tính bằng tre mà anh đã làm trong suốt 7 năm, lấy cảm hứng từ đàn của các dân tộc Tây Nguyên.
Anh giải thích: “Trước đây đàn T’rưng chỉ phổ biến ở khu vực Tây Nguyên. “Cây đàn ban đầu không có giá đỡ. Người chơi đặt một trong các đầu của nó vào một chân khi chơi. Đầu kia được treo trên cây. Đầu những năm 1960, nhạc cụ này du nhập vào miền Bắc. Tôi đã nghiên cứu và làm một chiếc cho riêng mình với nhiều giai điệu hơn.”
Anh còn biết thổi píkhứu, một loại sáo trúc của dân tộc Kháng, bằng mũi. Ông nói: “Tất cả các loại nhạc cụ của các dân tộc đều chứa đựng khát vọng sống và tình yêu của các nhóm. “Người chơi sẽ có thể thể hiện cảm xúc đó và phản ánh văn hóa của nhóm đó.”
Anh Nguyễn Huy Lâm, du khách đến từ Ninh Bình, bày tỏ sự ngạc nhiên khi bước vào bên trong hội trường.
“Tôi chưa bao giờ thấy nhiều nhạc cụ dân gian như vậy. Ngôi nhà không chỉ miễn phí mà còn rất hấp dẫn,” anh nói. “Ông Phổ kể cho chúng tôi nghe về lịch sử của các loại nhạc cụ này và có thể biểu diễn các bản nhạc phương Tây và Việt Nam trên chúng. Tôi cảm nhận được niềm đam mê âm nhạc rất lớn ở người nghệ sĩ.”
Chị Đoàn Thị Chiều, người dân sống trong khu vực, cho biết cảm giác thư thái khi xem nghệ nhân biểu diễn. “Tôi nghĩ chúng ta nên duy trì bảo tàng tư nhân,” cô nói, “Đó không chỉ là điểm thu hút của địa phương này mà còn là cách để bảo tồn văn hóa truyền thống, nhất là trong thời kỳ hội nhập và toàn cầu hóa này.”
Nguyễn Văn Vấn, phó chủ tịch UBND huyện Thanh Thủy, cho biết “ngôi nhà mang lại giá trị văn hóa độc đáo cho địa phương chúng tôi.”
Phổ nghiên cứu âm nhạc Việt Nam và bắt đầu sưu tập nhạc cụ dân tộc từ năm 1959. “Tôi lập bảo tàng này để bảo tồn, phát triển âm nhạc và truyền gái gọi giảng võ lại cho thế hệ sau,” Phổ nói. “Tôi hy vọng nhà mình sẽ đón thêm nhiều khách nước ngoài để nhiều người nước ngoài tìm hiểu về nền âm nhạc dân gian đa dạng của Việt Nam.” — VNS